Ôn Văn dành ra nửa ngày phối hợp điều tra với Hà Tông, chờ đến khi thoát thân được thì ánh mặt trời cũng đã dâng lên.

Hiện giờ chuyện ác ma đã kết thúc, cùng là lúc Ôn Văn nên điều tra chuyện cha mình một chút.

Ôn Duệ quanh năm ở thành phố Lộc Cảng, lúc xảy ra chuyện cũng ở gần thành phố Lộc Cảng, như vậy có lẽ hắn là thợ săn của thành phố Lộc Cảng.

Vì thế Ôn Văn mượn cớ điều tra tàn dư ác ma đi tới Hiệp Hội Thợ Săn để điều tra quyền hạn, chuẩn bị xem thử xem có tài liệu về cha mình hay không.

Siêu thợ săn có quyền điều tra bất cứ tin tức của người bình thường nào, nhưng vì đề phòng tin tức bị tiết lộ, điều tra người thuộc về địa khu Hiệp Hội Thợ Săn thì cần phải được thượng cấp cho phép mới được.

Có được quyền hạn, Ôn Văn mở thiết bị đầu cuối siêu thợ săn của mình, nhập tên Ôn Duệ và những cái tên giả mà Ôn Văn nhớ cha mình từng sử dụng, tìm kiếm một hơi nhưng không có kết quả.

Sau đó hắn trực tiếp dùng hình của cha mình tiến hành tìm kiếm, nhưng tin tức nhận được chỉ là đã chết trong một sự kiện tập kích.

Cũng tức là trong kho tài liệu của Hiệp Hội Thợ Săn, cha của Ôn Văn chỉ là một thám tử bình thường, nếu hắn thật sự có liên quan tới Hiệp Hội Thợ Săn, đồng thời quyền hạn cao đến mức Ôn Văn không thể tìm kiếm thì nên nói là Ôn Văn không đủ quyền mới đúng.

"Chuyện lại trở về điểm bắt đầu rồi..."

Ôn Văn thở dài một tiếng, anh biết Ôn Duệ là người siêu năng, biết Ôn Duệ có khả năng vẫn chưa chết, nhưng tất cả những tin tức anh có được lại không có có tác dụng gì.

Anh sẽ không cứ vậy từ bỏ, nhưng chuyện điều tra kế tiếp không đơn giản là tìm kiếm tài liệu trên máy tính, cần phải tốn rất nhiều công sức.

Vì thế trước khi bắt đầu, Ôn Văn cần xử lý thu hoạch của lần hành động này.

Lần này là lần đầu tiên Ôn Văn phái quái vật tiến hành chiến đấu quy mô lớn, thành quả làm Ôn Văn khá thỏa mãn.

Bắt được một con ác ma vô diện ma cấp Tai Nạn trung tự, một con ác ma khủng thủ ma cấp Tai Nạn hạ tự, ác ma cấp Tai Hại thì tầm bảy tám con, mà máu thịt ác ma thì có cả một đống lớn.

Có thành quả cũng có sơ sót, rất nhiều quái vật trong quá trình hành động không thể khống chế tốt sức mạnh nên đã giết chết không ít ác ma, điều này dẫn tới một phần thiệt hại.

Quái vật ngoài ý muốn giết chết thì Ôn Văn sẽ không nghiêm phạt, thế nhưng chủ động cãi lệnh của Ôn Văn, Ôn Văn quyết định sẽ cho bọn họ một ấn tượng sâu sắc.

Trong chuyện này hành vi điển hình nhất chính là thiên sứ Phổ Quang, tên này dám có ý định giết chết ác ma ở ngay trước mặt Ôn Văn, nếu Ôn Văn không dành cho nó sự trừng phạt nghiêm khắc nhất thì chỉ sợ không thể phục chúng.

Lúc này thiên sứ Phổ Quang đang ngồi trong phòng giam uống trà.

Tâm tình của hắn coi như không tệ, lần hành động này hắn đã giết không ít ác ma, mỗi khi xử tử một sinh vật ô yếu hắn lại có cảm giác sung sướng khó có thể ức chế.

Cảm giác sung sướng này làm hắn quên đi hoặc không thèm đếm xỉa gì tới yêu cầu của Ôn Văn.

Có nghiêm phạt thì hắn chịu là được, cho dù dùng xiềng xích đày đọa thì sao, thiên sứ chưa bao giờ sợ hãi đau đớn thể xác!

Nếu chịu đau để được giết chết ác ma, như vậy các thiên sứ thậm chí có thể diệt chủng ác ma trong một khoảng thời gian ngắn....

Thấy Ôn Văn xuất hiện ở cửa phòng giam, thiên sứ Phổ Quang vẫn còn giơ chén trà lên chào hỏi Ôn Văn.

Sắc mặt Ôn Văn âm trầm, không ngừng túm xiềng xích vài lần làm thiên sứ Phổ Quang đau đớn lăn lộn, trong phòng giam có rất nhiều vật dụng, tất cả đều bị thiên sứ Phổ Quang phá hỏng trong cơn đau.

Lúc Ôn Văn dừng lại, thiên sứ Phổ Quang tuy chật vật nhưng ánh mắt nhìn Ôn Văn vẫn tràn đầy nhu hòa, thực hiển nhiên là cơn đau đớn do xiềng xích tạo ra hoàn toàn không đủ để cho hắn một bài học.

Thật ra nỗi đau mà thiên sứ Phổ Quang phải chịu đựng không hề yếu hơn các quái vật khác, nhưng sinh vật có thể xem là cỗ máy chiến tranh như thiên sứ không sợ nhất chính là đau đớn.

"Mày rất cứng đầu nhỉ..." Nhìn dáng vẻ thản nhiên của thiên sứ Phổ Quang, Ôn Văn có cảm giác giận mà không làm được gì.

"Tiêu diệt tà ác chính là thiên chức của ta, cuối cùng rồi sẽ có một ngày tao sẽ trói kẻ nghiệp chướng nặng nề như mày lên đài hành hình." Thiên sứ Phổ Quang vẫn là dáng vẻ thái độ đó, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, giống như mọi thứ hắn làm đều là đương nhiên vậy.

Ôn Văn suy nghĩ một hồi rồi gọi Rodney tới cửa phòng giam của thiên sứ Phổ Quang.

Trong trận chiến này, Rodney tuy có tham chiến nhưng cơ bản chỉ là người qua đường.

Hai bên giao chiến có một bên là chủ nhân cũ, một bên là kẻ biến thái đã nhốt hắn lại, bên nào cũng có thể quyết định sống chết của hắn, vì thế hắn chỉ có thể giả vờ giả vịt trên chiến trường, như vậy cho dù là bên nào thắng thì hắn cũng có lợi.

Ôn Văn vốn định trừng phạt hành vi gió chiều nào xuôi theo chiều đó của hắn, nhưng bây giờ thiên sứ Phổ Quang kiêu ngạo như vậy thì Ôn Văn cần dùng Rodney để trừng phạt thiên sứ Phổ Quang kiêu ngạo.

"Không phải mày ghét nhất là ác ma à, vậy tao sẽ để một ác ma tới nghiêm phạt mày."

Sau khi nói xong, Ôn Văn vung tay, một sợi xích vững vàng trói chặt thiên sứ Phổ Quang, làm hắn không thể nào phát ra được chút sức lực nào.

"Thời gian hai tiếng, tùy mày muốn giày vò hắn thế nào cũng được nhưng không được phép làm tổn thương tàn phế không thể chữa trị, nếu mày làm tốt thì tao sẽ bỏ qua chuyện mày không dốc sức trong trận chiến."

Nghe thấy lời Ôn Văn, xúc tua trên mặt Rodney hưng phấn không ngừng vặn vẹo.

Đối với một ác ma mà nói, có chuyện gì làm nó vui sướng hơn được đày đọa một thiên sứ không chứ?

Đương nhiên là có, đó là đày đọa một thiên sứ mạnh hơn mình!

"Tội nhân, ác đồ, mày không thể đối xử với tao như vậy, tao là thiên sứ cao quý!"

Thiên sứ Phổ Quang dùng ngôn từ thiếu thốn của mình chửi mắng Ôn Văn, nhưng Ôn Văn chỉ coi như đây là gió thoảng bên tai mà thôi, hơn nữa hắn còn chưa nói xong đã bị Rodney tùy tiện tìm một thứ nào đó chặn miệng.

Tiếp đó Ôn Văn huýt sáo rời đi, sau khi anh đi rồi thì phòng giam này bị tấm màn che phủ, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Có điều Ôn Văn có thể tưởng tượng được phương pháp ác ma đối xử với thiên sứ ác độc cỡ nào.

Loại sinh vật thiên sứ này không có giới tính, nói cách khác thì hình phạt của cả nam và nữ đều có thể áp dụng trên người thiên sứ.

Đáng tiếc Ôn Văn không đành lòng xem tình cảnh quá biến thái, bằng không nhất định có thể thưởng thức một phen.

Sau khi rời khỏi phòng giam của thiên sứ Phổ Quang, Ôn Văn lại trừng phạt thêm vài con quái vật khác, nghiêm phạt dành cho chúng rất đơn giản, chỉ cần là đau đớn cộng với bài tập gấp bội là đủ.

Có trừng phạt thì cũng nên có khen thưởng, trong lần hành động này có rất nhiều quái vật nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ theo mệnh lệnh của Ôn Văn, Ôn Văn cũng nên cho chúng chút khen thưởng.

Biểu hiện tốt nhất chính là Nhan Bích Thanh, Ôn Văn tính toán sau này có nhiệm vụ nào nhẹ nhàng thì sẽ ưu tiên dành cho Nhan Bích Thanh, có trận nào ác liệt thì cứ đóng cửa thả thiên sứ.

Nhưng cụ thể nên khen thưởng cái gì thì phải giúp đỡ Ôn Văn xong mới có thể phát.

Ngoại trừ thưởng và phạt, lần hành động này cũng làm Ôn Văn có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Đó chính là thay đổi trên người Đào Thanh Thanh và Tần Sảng!

0.12047 sec| 2451.398 kb